Monday, July 11, 2022

Tam Đảo

Lần đầu tiên mình đi Tam Đảo là năm 2009. Mười mấy năm trước mình đèo em người yêu trên con Wave alpha màu bạc đi một mạch từ Việt Trì lên thị trấn Tam Đảo chơi. Đó là một Tam Đảo yên bình và lãng mạn.



Mình nhớ hôm đó là chủ nhật, cũng là cuối tuần đấy nhưng Tam Đảo không đông khách. Khách sạn, nhà nghỉ khá thưa thớt mà vẫn có nhiều biển "Còn phòng" treo bên ngoài. Sau khi lượn một vòng thị trấn, bọn mình ngồi nghỉ dưới một tán thông. Một bà cô hăng hái phóng xe đuổi theo gạ cho thuê phòng hai trăm nghìn. Phòng ở khá lịch sự, rẻ hơn nhiều so với mặt bằng chung. Mình nhớ tên bà cô là Cúc, hồi đó còn lưu số, share cho mấy anh em bạn bè đi Tam Đảo nhưng sau này đổi điện thoại, bị mất số.



Bỏ xe máy ở nhà nghỉ, bọn mình rảnh chân đi bộ quanh thị trấn. Mình thích những con hẻm nhỏ ở Tam Đảo, chỉ vừa hai người đối diện tránh nhau. Nó dốc và có bậc đá lên xuống rất cũ. Hai bên thường là những bức tường phủ rêu xanh, được tô điểm bởi những bông hoa màu tím, đôi chỗ có hoa màu vàng. Tam Đảo có nhiều view đẹp, vừa hùng vĩ lại vừa yên bình. Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy những ngôi nhà xen lẫn những tán cây, mờ ảo trong sương sớm.


Không khí trong lành, mát mẻ ở Tam Đảo khiến người ta không muốn ngồi yên ở trong phòng. Quanh Hà Nội, trong vòng bán kính 100km chắc không có nơi nào có khí hậu mát mẻ như thế. Người Pháp ngày xưa lựa chọn nơi này để nghỉ dưỡng thật quá hợp lý. Trên đường bọn mình đi, còn rất nhiều dấu tích của người Pháp để lại. Đó là những biệt thự cũ đổ nát, dấu tích của một thời chiến tranh. Một số chỗ chỉ còn trơ lại cái nền đá phủ rêu xanh, xung quanh là là những giàn su su, ngọn bò lổm ngổm.




Su su là đặc sản ở Tam Đảo. Khí hậu mát mẻ khiến ngọn su su ở nơi này mập mạp và ngọt hơn ở dưới xuôi. Chỗ mình ở phục vụ luôn cả cơm, một bữa trưa và một bữa tối. Công thức chung là thịt gà cộng ngọn su su, xào tỏi hoặc luộc chấm magi. Ở trên này cũng phổ biến món thịt sóc, nhưng mình không dám ăn vì nghe đồn toàn là treo đầu dê bán thịt chó, thịt sóc đấy nhưng thật ra lại là thịt chuột.




Mình đến vào Chủ nhật nên buổi tối ở Tam Đảo hơi buồn. Khách tham quan đa số đã nhổ neo từ ban chiều. Buổi tối mình ra khu vực Chợ đêm chỉ còn lác đác vài hàng bán đồ nướng, khoai lang, trứng, hạt dẻ,...Ban chiều ở chợ đông vui hơn, rất nhiều bà con bày bán đặc sản địa phương cho khách mang về,  chủ yếu là ngọn su su, chuối cau và mít. Chuối Tam Đảo vàng ươm rất đẹp nhưng nhỏ, chỉ bằng ngón chân cái người lớn. Mỗi lần ăn phải xơi cả nải mới bõ dính răng. Chuối khá thơm và ngọt nhẹ nhàng. Bà con thường bán cả buồng.




Đấy là Tam Đảo ngày xưa. Sau hơn mười năm mình mới có dịp quay lại Tam Đảo. Lần này mình đi cùng cơ quan. Tam Đảo thay đổi rất nhiều, đường xá to, rộng hơn nhưng vẫn không xuể với lượng khách đổ về. Trên đường mình đi, có nhiều lúc bị tắc đường, con xe 29 chỗ phải bò ì ạch lên dốc khá vất vả và nguy hiểm. Kiếm được chỗ đỗ xe ô tô ở trên này khá nan giải bởi vì đường hẹp không có phần đường để đỗ xe. Bãi đỗ xe khu vực quảng trường mình thấy cũng luôn trong tình trạng quá tải. 




Tấc đất tấc vàng, Tam Đảo giờ có nhiều nhà nghỉ, khách sạn, homestay, thay thế  cho những giàn su su ven đường ngày trước. Những biệt thự đổ nát, những nền đá hoang tàn cũng không còn. Vẫn một bầu không khí mát mẻ nhưng ồn ào những còi xe và loa kéo. Tam Đảo ban đêm đèn đuốc sáng trưng, ngước mắt lên chỉ thấy nhà này chồng lên nhà khác, giống như một tòa nhà chung cư khổng lồ nhưng lộn xộn.




Đi Tam Đảo lần này thấy nhớ kỷ niệm Tam Đảo ngày xưa. Có lẽ mình thuộc tuýp người hoài cổ. Tuy nhiên mình cũng rất trân trọng những giây phút hiện tại. Có hiện tại thì sau này mới thành quá khứ, mới có cái để mà hoài cổ chứ. Vì thế, hai ngày ở Tam Đảo vừa rồi, mình đi cũng khá nhiều, đi một mình và cả đi cùng đồng bọn. 

0 nhận xét:

Post a Comment