Thuở chíp hôi học bài chị Võ Thị Sáu mới biết quả trứng gà còn có tên gọi là Lê ki ma. Mùa hoa lê ki ma nở là mùa nào mình chả để ý bởi vì thứ quả này ăn rất chán, chẳng có gì để mà chờ đợi.
Không hiểu sao ở quê mình thứ quả này rất phổ biến, có lẽ vì nó dễ trồng, sai quả. Nhà mình ngày xưa có đôi cây to đùng, mỗi lần hái quả phải bắc thang. Mùa quả chín, quả rụng vàng khè quanh lối đi bẩn như c...t.
Bà nội tiếc của, thường hái quả đem dấm xong mang lên chợ bán. Mình có lần theo bà đi chợ, ngồi bán cho bà đi mua thức ăn. Đúng như mình dự đoán, món này đem cho thì người ta miễn cưỡng nhận chứ bán thì khoai, từ sáng đến trưa vẫn ế sưng ế xỉa. May có người đến hỏi, đáng ra hai đồng thì mình bảo nửa đồng, nhờ người ta lấy hết giùm cho. Số thiếu mình móc tiền túi bỏ ra bù vào, cũng không nhiều. Hôm đó bà nội khoe khắp xóm: "thằng cháu ngơ ngơ thế mà bán hàng tốt duyên".
Lần sau bà lại bảo mình theo bà đi chợ bán trứng gà. Học sinh làm gì có tiền bù nên lần này mình chỉ biết nhún vai cười trừ chỉ vào mẹt trứng gà đầy ự lúc xế trưa. Bà nội liền bưng mẹt đi. Không biết bằng cách nào, một hồi sau bà quay về, mẹt trứng gà đã hết.
Hóa ra bà có bài, cứ dọc hàng thịt cá mà đi thôi, gặp ai cũng mời lơi mời lả. Các cháu bán hàng gần đó thấy nắng nôi liền chạy ra: "khổ thân bà trẻ, để con mua giúp". Chỉ một loáng thôi, mẹt trứng gà hết sạch. Anh em nhà mình ở chợ siêu đông. Nay đi đường thấy cây trứng gà mà mình nhớ ra bài bán hàng chống ế của bà nội ngày xưa.
0 nhận xét:
Post a Comment