Chị nhân viên tiệm vàng nhìn sợi dây chuyền trên tay bà xã mình tiếc rẻ: "Đẹp thế em không giữ lại mà đeo, bán làm gì?". Sợi dây chuyền vàng mẹ cho con gái lúc đi lấy chồng, tiếc lắm nhưng vẫn phải bán, kể cả đôi nhẫn cưới bọn mình đang đeo trên tay.
Không cách nào khác, hồi ấy hai vợ chồng và một đứa con đang ở trọ gần nơi làm việc. Căn chung cư cũ nát gần chợ, mở cửa sổ ra là thấy các bà bán cá bán rau cãi nhau ỏm củ tỏi phía bên dưới. Nhà vệ sinh chung với bếp, không có cửa ngăn đôi. Mỗi lần đi vệ sinh lại phải xua bà xã ra ngoài, đợi một tí rồi hẵng nấu, bồn cầu không có nắp. Mùa đông đến rất sợ tắm vì gió lùa lạnh sun cả vòi. Thời đó hai vợ chồng lương ba cọc ba đồng nên phải chi tiêu dè sẻn hết sức. Tài sản lúc ấy có năm mươi triệu đồng tiền mặt và ít nhẫn, dây chuyền vàng được cho lúc cưới. Mu a nhà, mở hiệu thuốc là một quyết định liều lĩnh và bay bổng.
Mình bảo bà xã: Bán đi, sau này anh mua cho sợi dây chuyền đẹp hơn. Hôm nay facebook nhắc lại kỷ niệm mở nhà thuốc bảy năm trước, mình mới nhớ ra chuyện này. Nhà thuốc Dũng Hằng đóng cửa đã lâu, và sợi dây chuyền cho đến giờ, mình vẫn chưa mua được, hic hic.
0 nhận xét:
Post a Comment