Monday, September 27, 2021

Truyện "Cô giáo Thảo"

Truyện "Cô giáo Thảo" rất phổ biến đối với thế hệ học sinh, sinh viên 8X. Không ai biết tác giả thật sự là ai. Và ở cái thời khắt khe, cấm đoán đủ thứ như ngày xưa, chắc ông tác giả cũng không dám nhận cuốn truyện lừng danh ấy là tác phẩm của mình, chả ai muốn nổi tiếng theo kiểu "đồi trụy" như thế.




Đầu những năm 2000, quê mình chưa có internet. Ở ký túc xá chuyên Hùng Vương bọn mình chuyền tay nhau đọc "Cô giáo Thảo" bản giấy phô tô. Không bao giờ có đủ cả một cuốn, mỗi lần đọc chỉ có một, đôi tờ nham nhở, nhàu nát. Chịu khó đi hết phòng này đến phòng khác, mỗi lần kiếm được một tờ chưa đọc là quý như vàng, hô hoán bạn cùng phòng sang đọc cho mở mang tầm mắt. Cuối cùng đứa nào cũng thuộc trọn vẹn cả câu chuyện.

Ký túc xá chuyện Hùng Vương hồi ấy nhiều đứa thuộc chuyện Cô giáo Thảo. Nhưng chỉ có Tuấn cháy phòng mình có khả năng kể chuyện diễn cảm và có cao trào. Vì thế có một dạo, cứ rảnh rỗi là bọn mình lại gạ Tuấn cháy kể chuyện cho nghe. Giọng cậu ấy lúc trầm, lúc bổng, lúc thì thầm hồi hộp, lúc lại vỡ òa reo vui. Những ngôn từ tục tĩu được cậu ấy chêm vào rất tự nhiên và thuần thục. Người nghe bị cuốn hút, cứ phải vỗ đùi khoái chí đen đét, đen đét mãi không thôi. Phòng mình thời ấy nườm nượp bạn bè vào nghe ké chuyện Cô giáo Thảo.

Được hâm mộ nên Tuấn cháy sinh ra chảnh, nhiều lần bọn mình phải nịnh mãi cậu ấy mới kể chuyện cho nghe. Nhiều khi phải hứa cho cái này, cái kia cậu ấy mới chịu. Ai đó nghĩ ra cách thâu băng câu chuyện của cậu ấy, thích thì mở ra nghe, đỡ nịnh nọt phiền hà. Nghe bùi tai, cậu ấy đồng ý. Sau nửa buổi chiều cặm cụi, cuốn băng Cô giáo Thảo qua giọng đọc của Tuấn cháy đã hoàn thành, rõ ràng và chuyên nghiệp. Từ ấy không ai bắt Tuấn cháy kể chuyện Cô giáo Thảo nữa.

Tạm gác lại câu chuyện Tuấn cháy. Phòng kế bên có cậu bạn lớp C4, lâu ngày mình quên tên, tạm gọi là M nhé!  M yêu văn nghệ, hát hay nhưng cục tính. Tóc bổ ngôi Đan Trường nhưng lại thần tượng Minh Thuận. Cậu ấy có cuốn băng cát xét "Minh Thuận tuyển chọn" lúc nào cũng cất trong hòm, chỉ lúc nào nghe mới mở hòm lấy ra, giữ gìn như đồ gia bảo.

Một buổi chiều đi học về, như thói quen, M mở hòm lấy băng ra nghe. Bỗng mọi người thấy M rống lên như bị chọc tiết, đòi giết chết đứa nào xóa sạch bài hát trong cuốn băng gia bảo. Không còn gì, chỉ còn tiếng Tuấn cháy thì thầm phát ra từ cái đài cát xét: "Tôi là một thanh niên mười bảy tuổi đang theo học trung học tại Sài Gòn...".

Tuấn cháy phải lánh nạn ra nhà dì mất vài hôm mới dám quay trở lại ký túc xá. Cậu ấy luôn mồm kêu oan. Kể ra cũng oan thật, lỗi ở thằng lấy trộm cuốn băng của M đem thâu chứ Tuấn cháy chỉ là người kể, không hề biết gì về nguồn gốc của cuốn băng đó cả. Thằng lấy trộm cuốn băng là ai, đến giờ vẫn là một điều bí ẩn. Trong đám đông huyên náo ở phòng mình hôm đó, không ai nhớ thằng mang cuốn băng sang phòng mình là thằng nào.

0 nhận xét:

Post a Comment